Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2, xin trân trọng giới thiệu bài thơ "Những bước chân lặng lẽ đi về" của PGS.TS.TTND.BS Nguyễn Duy Thắng.
Hình minh họa (Internet)
Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2, tôi xin trân trọng giới thiệu bài thơ "Những bước chân lặng lẽ đi về" của PGS.TS.TTND.BS Nguyễn Duy Thắng – một tác phẩm chứa đựng tình cảm sâu sắc dành tặng tập thể y bác sĩ Bệnh viện 331 và mảnh đất Tây Nguyên yêu dấu.
Với những vần thơ chân thành, tác giả không chỉ tri ân những người thầy thuốc ngày đêm tận tụy vì sức khỏe cộng đồng mà còn bày tỏ tình yêu tha thiết với Tây Nguyên – nơi ông coi như một mái nhà thân thương. Ở đó, những con người tận tâm vẫn lặng lẽ cống hiến, những cánh rừng đại ngàn vẫn thì thầm bản trường ca của đất trời, và những bước chân của người thầy thuốc vẫn âm thầm đi về trên hành trình gieo mầm sự sống.
Xin gửi lời tri ân đến những người thầy thuốc đáng kính, và cũng xin được sẻ chia tình yêu đối với Tây Nguyên – vùng đất của nghĩa tình, của sự gắn bó keo sơn!
Mời quý độc giả cùng đọc và cảm nhận.
Những bước chân lặng lẽ đi về PGS.TS.TTND.BS. Nguyễn Duy Thắng
Rồi một ngày tất cả sẽ đổi thay Như giấc mơ sau bao ngày mệt mỏi Cỏ cây trong vườn lặng im không nói Theo những bước chân lặng lẽ đi về. Phú Thiện, Đức cơ, Yên Thế, Chư Sê Dấu chân đã bao lần đi đến đó Ba Ba Một thuộc từng viên đá nhỏ Nay phải xa sao vương vấn trong lòng. Xa nơi này còn ai nhớ mình không Hay như chiếc lá cuốn theo chiều gió ? Chẳng để lại một chút gì nơi đó Mười mấy năm Ba Ba Một là nhà ?. Ta thấy rất gần nhưng lại quá xa Tưởng luôn trong tay mà không nắm được Ta gửi nhớ thương cùng bao điều ước Đến bạn bè những đồng nghiệp tôi yêu. Dù mai kia có nắng sớm mưa chiều Dù hôm nay có thay người đổi cảnh Dù Cao nguyên có nắng ngày đêm lạnh Tình yêu tôi luôn chẳng thể phai mờ. Trở lại nơi này, có thể trong mơ Thời thế đổi thay chẳng như xưa nữa Nhưng trong tôi vẫn giữ nguyên lời hứa Sẽ trở về nhà - vì nơi đó tôi yêu !